"À, con muốn dùng nước thì để cô bật đèn sưởi* đã nhé." Giọng nói của bác sĩ vang lên đúng lúc: "Vòi nước bị hỏng rồi." Đèn sưởi*: một thiết bị sưởi ấm dạng thanh hoặc đèn được lắp đặt trong phòng tắm để cung cấp nước nóng và sưởi ấm không gian. Phó Niên lấy vòi sen xuống, lần này nước không những chảy ra mà còn rất mạnh, khiến sàn nhà và quân áo của cậu ướt sũng. Cậu vội vàng đặt khăn lông dưới dòng nước ấm.

Sau khi khăn lông đã ướt đẫm, Phó Niên vắt khăn rồi mang ra ngoài. Cậu tiến tới giường của Sở Dung và bắt đầu lau mặt cho cô.

Anh đang làm gì vậy? Phó Dư tò mò hỏi.

Phó Niên giải thích: "Trên TV bảo làm vậy có thể giúp hạ sốt."

Nghe vậy, bác sĩ không ngừng gật đầu khen ngợi: "Đúng vậy, lau người như thế có thể giúp hạ sốt. Đứa trẻ này thông minh quá.'

"Thật ạ? Em cũng muốn thử giúp.

Phó Niên dạy cho cậu bé làm thế nào để mở vòi sen, rồi làm sao để vắt khăn: "Nếu em không vắt được thì gọi anh giúp em nhé.

Phó Dư tự tin nói: “Anh yên tâm, em làm được mà.

Mặc dù Phó Dư không vắt khăn được nhẹ nhàng như Phó Niên, em phải dùng hết sức mới vắt khô được cái khăn. Dù làm chậm nhưng em vẫn hoàn thành tốt.

Hai anh em thay nhau lau mặt cho Sở Dung, kỹ năng càng ngày càng thuân thục giống như các nhân viên chăm sóc nhỏ tiêu chuẩn.

Cuối cùng, bác sĩ cũng bỏ điện thoại xuống và tới xem hai cậu bé chăm chỉ làm việc.

"Hai đứa thật hiểu chuyện, mẹ các con rất biết cách dạy dỗ." Bác sĩ hâm mộ nói: “Con trai của cô một ngày không quậy đến mức khiến người lớn cảm thấy mệt mỏi đã là tốt rôi. Con xem, nếu các con là con trai của cô thì tốt biết bao."

Bác sĩ càng nói càng thích thú, dù không phải con mình nhưng cô ấy thật sự rất yêu mến hai đứa trẻ này. Bọn trẻ trong làng không được xinh đẹp, thông minh và ngoan ngoãn như hai đứa.

Nhìn hai cậu bé chạy vào chạy ra từ phòng vệ sinh, bác sĩ ân cần chuẩn bị một cái chậu nước đầy ắp để bên cạnh giường: Các con dùng cái này nhé."

Phó Niên cảm kích không ngớt, liên tục cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ càng nhìn hai đứa càng thích, cô lấy chiếc bánh gạo dành cho con trai mình đưa cho Phó Niên và Phó Dư.

"Con cảm ơn cô nhưng bọn con không ăn đâu ạ. Lát nữa có người đưa cơm tới cho bọn con." Phó Niên lịch sự từ chối, anh nhận ra bác sĩ để dành cái bánh này cho con trai mình và ở đây thực phẩm khá khan hiếm.

Vì làng này khá nghèo, Phó Niên không muốn tùy tiện lấy đồ của người khác.

"Bọn con mau cầm ăn đi." Bác sĩ nhét bánh gạo vào trong ngực Phó Niên và Phó Dư, cô ấy cười híp mắt: "Thằng nhãi con nhà cô một ngày cũng không cười với cô, cho nó ăn cũng vô ích. Cô cho thì con ăn đi. Cô thấy vui vẻ mới đưa cho con ăn, con đừng khách khí, các con cười với cô một cái là được rôi.'

Phó Niên đành phải nhận lấy chiếc bánh gạo này, theo lời của bác sĩ cười với cô ấy một cái: Con với em trai ăn một cái là được rồi ạ." Cậu trả hai cái bánh còn lại cho bác sĩ.

Trái tim cứng đờ của bác sĩ, sau hàng chục năm trải qua cuộc đời khắc nghiệt, bỗng chốc trở nên mêm mại, ngạc nhiên trước sự ngoan ngoãn của đứa trẻ.

Liệu phải chăng chỉ những người giàu mới có thể nuôi dạy con cái hiểu chuyện như thế này?

Không, đó không phải là suy nghĩ đúng, bác sĩ lập tức phản bác suy nghĩ của mình, đứa trẻ hôm qua cũng chẳng hiểu chuyện, không bằng Lôi Lôi của cô.

Có vẻ như người mẹ xinh đẹp này mới thực sự là người đã dạy dỗ đứa trẻ ngoan ngoãn này, bác sĩ ngưỡng mộ nhìn Sở Dung đang ngủ trên giường.

Đã nói là hai anh em cũng ăn một cái bánh gạo nhưng Phó Niên cũng chỉ ăn một miếng. Trong túi có hai cái bánh gạo, Phó Dư một cái, Phó Niên một cái, sau khi Phó Niên cắn một miếng thì cậu đã bỏ chỗ còn lại vào trong giấy gói.

1.04890 sec| 2413.117 kb